Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

Nghi thức hành trì ngũ bộ chú - lộ trình tu tập Mật tông - ấn chứng hành đạo 4/4

Quá trình làm đạo của DANA (GỌI VONG)
Người được tôi gọi vong là Anh Võ Bá Thành. Anh sinh 10-01-1953 Dương lịch, mất 23-11-1996 Âm lịch.
Câu chuyện bắt đầu từ chị Dương Thị Son tức là Quảng Hồng. Chị thọ nhân pháp môn tu mật từ Tami, chị tu được 3 năm từ tháng 4-2010 đến bây giờ chị đã được vị độ của mình dạy cho cách chữa bệnh cho người trần gian bằng thần lực vị chuyển cho chị… khi nhận một người chữa bệnh chị đều trao truyền pháp mật cho họ.Vào đầu tháng 9/2010 chị nhận chữa bệnh cho một em bé, con của Thảo ở số nhà 66 Đống Đa TP Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Cháu đã được 3 tuổi nhưng cái chân đi rất yếu, rất đau đớn.
Trong lúc chữa bệnh chị thấy trong khu đất nhà Thảo có Âm khí, ngột ngạt… chị cảm nhận ở đây có người lai vãng. Có lần chị Quảng Hồng nói với tôi: “ Em xin vị độ bên em về nhà Thảo xem thực hư như thế nào?”.Sau, tôi đến nhà Thảo để xem. Khi vào nhà một lát, tôi thấy dáng một người đàn ông mặt áo sẫm màu (ngã màu xám nâu dáng lấp ló ở cửa sổ. Thì ra là anh Võ Bá Thành, ông là cậu ruột của Thảo, ông mất 1996. Anh Thành uống thuốc sâu tự vẫn trong khu đất Thảo đang ở. Trong khu này, có mẹ Thảo và một ông cậu là em của ông Thành (mẹ Thảo là chị thứ hai) cũng làm nhà ở chung trong mảnh đất này. Thấy ông lấp ló nhìn, vẻ mặt muốn xin được tu học. Tôi quay sang nói chuyện với chị Quảng Hồng “Em sẽ làm lễ điểm đạo cho ông ta giải nghiệp”.Bắt đầu tôi ra lễ xin vị độ “thánh đế” cho phép con điểm đạo cho người này để giúp họ tu trong cõi âm. Thần lực trong tôi bắt đầu chuyển, chuyển rất mạnh. Tôi bảo: “ ông Thành vô nhà đi, quỳ xuống nhận lễ quy y với trời đất mà lo tu để giải nghiệp”. Ông tiến vào và quỳ xuống chấp tay đọc theo tôi “Nam mô Quan thế âm Bồ tát”. Lúc này tôi thấy thật khó chịu vì âm khí rất nặng. Vị độ xuất hiện bảo tôi “Con nên cho hắn một ly nước nhỏ, quán chữ lam rãi lên người hắn cho nhẹ nhàng”. Tôi y lệnh, vừa xong tôi thấy âm khí tan biến mất. Thọ nhận phép điểm đạo xong ông ta được “Thánh Đế” dẫn đi ngay. Khi làm việc xong đúng 10h đêm, tôi và chị Quảng Hồng ra về lòng thấy vui và nhẹ nhàng.
Nói về mảnh đất của má, cậu, nhà Thảo, lúc trước làm ăn rất thịnh vượng. Nói chung là có bề thế trên con đường Đống Đa. Nhưng sau khi ông Võ Văn Thành tự vẫn trong khu đất này thì bắt đầu gia đình anh chị em của họ bị xuống dốc về kinh tế lẫn tinh thần, suy sụp vì đau bịnh.
Có một chuyện lạ là đều bị bệnh về chân. Mẹ Thảo, cậu Thảo bị gãy chân trị bệnh hoài không bớt. Con của Thảo cũng chân rất yếu. Tất cả những diễn biến trong gia đình đều không tốt.Theo tôi nhận xét, vì ông tự vẫn thì phần đau đớn lúc thuốc ngâm vẫn còn mang trong người mãi mãi không nguôi trong cõi âm. Ông không chịu nổi về kêu gào không nên lời. Chẳng ai thấy, chẳng ai nghe. Ðau khổ tăng dần… ông quấn lấy người thân phải khổ đau theo ông.
Vào ngày 10-10-2010 cô Phẩm là dì ruột của Thảo đến gặp tôi xin được cúng một mâm cơm chay cho Chư vị thổ thần ở đất đó. Và xin được gặp vong ông Thành. Tôi hẹn ngày 14-10-2010. Tập trung tất cả anh chị em và con cháu trong dòng họ về khu đất mà ông Thành tự vẫn để nhận lễ quy y với trời đất mới gặp được vong. Đúng 12 giờ trưa ngày 14 tất cả lễ vật được dâng lên.        Tôi bảo gia đình của họ ngồi xếp bằng chắp tay lên trán Niệm danh hiệu “Nam mô Quán thế Âm Bồ Tát”, điểm đạo cho tất cả mọi người. Nhận phép quán đảnh xong, tôi bảo mọi người chắp tay cầu nguyện tiếp. Tôi bảo mẹ Thảo ra ngồi trước mọi người để cậu Thành về bên bà. Lúc này chị Quảng Hồng và tôi cùng đảnh lễ xin phép cho chúng con gọi vong về. Tôi dặn chị Quảng Hồng chị hãy quán gương mặt người chết trong kính đàn, quán đến khi kính đàn phát sáng là được. Còn tôi, lực chuyển bắt ấn, gọi vong mau nhập xác chị gái ông Thành. Vong về nhập xác chị gái ông Thành - mẹ Thảo. Vong vô xác nhưng không mở khẩu được vì ông ta tự vẫn phần uất ức đã tạo cho ông ta nghẹn cổ họng. Ruột ông ta nóng do uống thuốc sâu. Vị độ xuất hiện bảo tôi: “Cho hắn uống ly nước quán chữ Lam”. Cho uống xong ông mở khẩu.
Câu đầu tiên ông nói: “Các chị, các em ơi tôi nghẹn lắm, tôi lạnh, tôi nóng. Không ai biết, tôi cô độc tôi về thăm mẹ, ôm mẹ, mẹ không biết, tôi ôm các chị, tôi ôm các em … tất cả đều không biết tôi đau khổ, tôi đau đớn trong lòng. Hôm nay, tôi về đây gặp gia đình tôi vui, vui lắm … tôi được em nó cho tôi đi tu và được Hồng ân của “Thánh Đế” ban cho tôi, tôi được về thăm gia đình. Xin gửi hai đứa con vợ lo dùm cho Anh. Gia đình phải theo tu để giải nghiệp. Nghiệp gia đình nặng lắm”. Ông nói: “tôi mới tu được một tuần nên mới nói được nhưng rất khó khăn, hai tháng sau phần uất ức, nóng, lạnh trong tôi sẽ tan biến. Nếu Thánh đế cho tôi về tôi sẽ nói được lâu và rõ ràng, nhẹ nhàng, không phải khó khăn như bây giờ”. Ông nói: “tôi đang hóa thân thành con bướm đó, các anh chị em trong gia đình có thấy không? Mọi người đều hướng mắt về bàn thờ thì đều thấy một con bướm đen đang đậu ngay trên đĩa trái cây … tôi bảo ông tạm biệt mọi người đi và nhanh lên giờ khắc không còn lâu, ông tạm biệt và bỏ lại mọi người trong chốn trần gian mắt ướt đẫm vì chia tay”. Anh chị em của ông Thành không hết hồi xúc động. Rất ngậm ngùi khi cảnh Âm Dương cách biệt. Được gặp nhau trong lúc này là nhờ hồng ân của Thánh Đế. A di Đà phật con và chị Quảng Hồng cảm ơn thượng đế, cảm ơn phật tổ, phật thầy, phật bà phật mẫu, cảm ơn Chư tiên, Chư thánh, Chư thần đã giúp cho đệ tử giúp người được tu học.

Lấy cái ghế đôn trái phép 

Gởi bởi dieungo on 05 Nov 2010, 00:02
Hôm nay dieungo xin được báo cáo lên Tổ, Thầy một trường hợp làm đạo mới đây. Trong buổi làm đạo chư vị đã thị hiện cho thấy việc liên quan đến tài sản của đình, chùa miếu và những hệ lụy sau đó.
Câu chuyện được bắt đầu như sau:
Chiều ngày 2/11/2010 lúc tầm 15h hơn khi dieungo chuẩn bị sang Nam Định thì có chị Nh ở sát bên nhà dieungo có sang nhờ dieungo xem anh bị ốm nhiều năm nay, gia đình có nhiều bất ổn có liên quan đến tâm linh. Nghe chị nói vậy dieungo khuyên anh chị phát tâm học đạo để được chư vị độ trì cho còn những việc khác dieungo không giúp gì được cho chị bởi dieungo cũng chỉ là một con người bình thường như bao con người khác mà thôi. Nghe dieungo giải thích chị đã đồng ý. Khi sang nhà anh chị dieungo làm giống như mọi lần nương theo gia trì lực đảnh lễ Chư vị, Tổ, Thầy và tiến hành điểm đạo cho anh chị. Dưới thần lực gia trì của chư vị dieungo thấy áp lực đè lên người, trên mảnh đất nhà anh chị đang ở có rất nhiều vong trú ngụ. Tại thời điểm đó cũng xuất hiện ánh sáng chói lòa xuất hiện trước mặt dieungo. Quầng ánh sáng đó dừng lại cách dieungo khoảng tầm 2m do gặp phải lực cản của chư vị hộ pháp. Giữa quầng sáng đó xuất hiện hai vị tướng khoác trên mình bộ áo giáp sáng trắng, kiếm đeo ngang hông toàn thân phát ra ánh hào quang sáng trắng. Do gặp phải lực cản của chư hộ pháp hất ngược trở lại nên một trong hai vị lập tức rút trong người ra một lệnh bài và giơ cao trên đầu. Trên lệnh bài có khắc 4 chữ nho: "Thiên vương đệ nhất". Sau đó hai vị tướng cho biết hai vị chính là hai vị hộ pháp ở ngôi miếu làng ở quê dieungo. Ngay sau đó chư hộ pháp lập tức gia trì lực để dieungo nói chuyện với hai vị này qua tâm truyền tâm.
Hai vị nói với dieungo rằng:"gia đình này còn nợ của miếu một vật". Nghe hai vị nói vậy dieungo liền hỏi anh chị Nh có lấy của miếu đồ gì không và được chị Nh cho biết ông cụ thân sinh ra anh có mang một chiếc ghế đôn của miếu về khi cụ còn trông miếu làng. Chị cho biết thêm thời gian đã lâu lắm rồi nên chiếc ghế đã mục nát và hỏng mất rồi giờ không còn nữa. Dưới thần lực gia trì dieungo bảo anh chị làm một cái lễ nhỏ dâng lên chư vị đang ngự tại ngôi miếu đó xin được sám hối để chư vị xá tội cho. Nghe dieungo nói vậy hai vị tướng đã gật đầu đồng ý.
Tại thời điểm đó dieungo cũng chắp tay đảnh lễ hai vị tướng đó và xin hai vị thứ tội vì làm kinh động đến các vị. Nghe dieungo khấn vậy hai vị cười nói rằng:
"Con giúp người hướng thiện, chư vị hoan hỉ hỗ trợ con làm đạo. Có ai trách phạt con đâu mà con phải sợ".
Quả thật dieungo cũng hơi ngại khi bất chợt tiếp xúc với các vị đó. Dieungo cũng xin nói thêm là tại ngôi miếu làng (còn gọi là miếu thành hoàng) có thờ một vị tướng. Theo bố mẹ dieungo kể lại vị tướng đó là con thứ chín của nhà vua (vị vua đó tên là gì thuộc đời nào thì dieungo không thấy bố mẹ nhắc tên). Vị đó đã về vùng đất quê dieungo bây giờ khai hoang lập ấp tạo dựng nên vùng quê ngày nay. Sau đó cụ bị mất trong chiến trận. Để tưởng nhớ công lao của cụ dân làng đã lập điện thờ và được vua phong là thành hoàng. Trong thế giới siêu hình dieungo chỉ thấy lệnh bài của cụ được khắc bốn chữ: "Thiên vương đệ nhất". Bốn chữ đó nói lên phẩm vị và cấp bậc của cụ trong thế giới tâm linh tại vùng quê dieungo. Hai vị tướng mà dieungo gặp lúc làm đạo chính là hai vị vệ tướng của chư vị thành hoàng làng tại ngôi miếu đó. Trong tâm linh hai vị hiện nay là hai vị hộ pháp của miếu. Khi gặp dieungo hai vị cho biết chư vị thành hoàng hiện đang có công chuyện nên chỉ có hai vị đến hỗ trợ dieungo làm đạo do gia đình này có chuyện liên quan đến miếu nên hai vị đến. Sau khi điểm đạo cho anh chị Nh xong dieungo nương theo gia trì lực chắp tay xá lễ cảm ơn hai vị hộ pháp của miếu sau đó xả ấn và kết thúc buổi làm đạo.
Dieungo xin nói thêm là anh Đ chồng chị Nh bất ngờ bị ốm mấy năm nay nói méo tiếng, cơ thể thì luôn có cảm giác lạnh kể cả mùa hè. Ông cụ thân sinh ra anh cũng vừa bị ngã gãy chân. Sau khi điểm đạo xong anh thấy người nhẹ nhõm rất nhiều và ngồi được lâu hơn.
Nam Mô A Di Đà Phật
Dieungo

TÔI LẠC VÀO TRẬN PHÁP SIÊU HÌNH
Con đảnh lễ Đức Sư Tổ, cô Trieuan, dieungo xin chào các bạn đạo!
Trong những ngày cuối năm Kỷ sửu, mọi người đang tất bật chuẩn bị để đón tết. Ngày 3/2/2010 do có hẹn với một vài người ở quê xin được điểm đạo. Nhưng sáng ra tự nhiên dieungo cứ thấy có gì đó ngăn cản nhưng rồi cũng quyết định về quê để đem ngọn đuốc hồng của Thầy Tổ thắp lên những ngọn đuốc khác còn đang tăm tối. Về đến quê dieungo định ra nhà 2 gia đình hẹn trước để làm đạo thì do một lý do tế nhị nên phải dừng lại. Buổi chiều khi dieungo chuẩn bị sang Nam Định thì có một người con gái là vợ của cậu Vũ Văn N (là bạn của dieungo khi còn nhỏ,cùng xóm với dieungo) sang nhờ dieungo coi hộ gia trạch của gia đình. Thấy người bạn này nhờ vậy dieungo đã từ chối và khuyên họ nên quy y chư Phật, còn việc xem bói hay trấn đất dieungo không thạo. Nếu họ gặp dieungo chỉ để như vậy thì nhầm mất rồi. Sau khi nghe dieungo giải thích thì bạn gái này đã hiểu ra và mời dieungo sang nhà chơi và làm lễ điểm đạo cho cả hai vợ chồng để họ tu học.
Thấy họ có thành ý nên dieungo đã sang nhà bạn. Sau nhiều năm gặp lại với những câu chào xã giao hỏi thăm sức khoẻ công việc, dieungo bắt đầu tiến hành công việc. Sau khi chắp tay thành tâm khấn nguyện thì dieungo nhận được thần lực gia trì của các chư vị, hai tay liên tục bắt ấn vẽ linh phù chung quanh người. Và lúc này tự dưng dieungo gặp phải lực cản rất lớn không thể điểm đạo. Dưới sự gia trì thần lực dieungo nhận thấy có một cụ già dưới thân tướng là một nhà sư đang bắt ấn trì chú điều khiển lệnh phù chỉ huy âm binh bao quanh dieungo. Thấy vậy dieungo liền hỏi gia đình có thuê thầy trấn đất không thì được bạn mình cho biết là cách nay vài năm chị gái của bạn dieungo mất, chị này khi còn sống thường hay lên cơn điên. Khi lên cơn thì cứ như bị một người nhập vào đập phá và đi quanh xóm đánh người. Khi còn nhỏ dieungo đã vài lần thực chứng.
Bạn của dieungo cho biết do chị mình mất vào giờ xấu nên đã thuê một vị thầy pháp làm phép trấn vong. Bản thân dieungo lúc này cũng nhận thấy chị ấy bị linh phù dán đầy người chân tay co quắp, mắt không còn nhìn thấy gì. Thấy chị khổ như vậy dieungo liền xin cụ già cho phép dieungo điểm đạo cho chị ấy vì dieungo suy nghĩ rằng ở trên trần gian chị ấy vì trả nghiệp đã khổ lắm rồi, khi mất tưởng được yên thân vậy mà lại còn khổ hơn. Mặc dù dieungo đã xin như vậy nhưng cụ già vẫn không đồng ý. Thấy vậy dieungo liền nói nếu vậy xin cụ cho con điểm đạo giúp vợ chồng 2 người bạn của con để họ tu học. Thật quá bất ngờ khi dieungo vừa đọc Phật hiệu cho bạn mình đọc theo thì cụ già trong cõi siêu hình liền giơ cao ấn lệnh của môn phái mình nhằm đầu dieungo đập xuống. Ngay lúc này dieungo dưới sự gia trì thần lực của chư vị lập tức bắt ấn tam muội nhập định, tiếng trì chú vang lên trong tâm thức. Các chư vị hộ pháp đồng thời ném xuống người dieungo một bông sen vàng năm cánh. Từ bông sen toả ra ánh hào quang ngũ sắc chụp lấy người dieungo. Trong cõi siêu hình dieungo thấy mình bị ánh hào quang thu nhỏ lại và hút vào trong bông sen đó, thân tướng biến mất. Thấy mình đã đập vào khoảng không, cụ già liền giơ cao ấn triệu thỉnh và ngay tức thì trên đất nhà bạn của dieungo xuất hiện 500 chư vị pháp sư thuộc cung cõi của cụ già này với số lượng âm binh nhiều không thể kiểm soát nổi, các lá linh phù dùng để thiết lập trận pháp được các vị này hoạ lên.
Biết học trò mình gặp nguy hiểm và bản thân cụ già đã ra tay quá tàn độc và nhẫn tâm nên lệnh phù truy cản lập tức được chư vị gia trì nơi tay dieungo kết ấn vẽ lên, dưới sự gia trì thần lực của chư vị dieungo hỏi gia đình rằng người trấn yểm tên là gì, người ở đâu, nhưng thật đáng tiếc chị Bích (được dieungo điểm đạo vài ngày trước đây) là người đã mời vị thầy này về làm pháp trấn vong và yểm đất đã không có mặt ở nhà nên không thể hỏi được.
Biết dieungo không thể truy cản được mình, cụ già và các vị pháp sư trong cõi siêu hình càng ra sức truy tìm dieungo, nhưng không thể nhìn thấy gì vì đã bị các chư vị hộ pháp che mắt. Ngay lúc này dieungo cũng đã xin lỗi bạn mình vì không thể giúp gì được cho họ. Trước khi dieungo đứng lên và về thì chư vị gia trì thần lực nơi tay dieungo viết xuống nền nhà chữ "Thiên" 3 lần. Ngay khi chữ được viết lên thì trên không trung lá Thiên thơ của bản môn xuất hiện xoay tít phát ra ánh hào quang sáng chói bao chùm lên toàn bộ khu đất nhà bạn dieungo. Lúc này dieungo cũng được chư vị đưa thoát ra ngoài trận pháp để lại sau lưng cụ già và các pháp sư còn đang quỳ xuống đảnh lễ hư không. "Âu cũng là số trời", đó là lời chư vị độ của dieungo phải thốt lên. Thực sự hôm đó không đơn giản chỉ có vậy mà còn rất nhiều trùng quỷ thuộc các cung cõi đã kết hợp với cụ già để phá cuộc làm đạo của dieungo. Dieungo thực sự hôm đó không thể làm gì ngoài việc nương theo thần lực gia trì của chư vị bắt ấn vẽ phù bảo vệ chính mình.
Có lẽ đây là nhân duyên của dieungo với vùng đất quê mình nơi sản sinh ra rất nhiều bậc thầy với những huyền năng thật khó lường. Đứng đằng sau họ là các vị thầy siêu hình thuộc môn phái mà họ đang tu tập. Ngày hôm nay dieungo được thực chứng pháp lực cao cường đó với chỉ một bộ bài tổ tôm và những câu chú khi được khấn lên đã tạo ra vô số trận pháp siêu hình để trấn vong. Nhưng bản thân nó cũng đã tạo ra nhiều hệ luỵ cho thế hệ mai sau. Và ngày hôm nay dieungo lại đang đi để hoá giải từng trận pháp đó nhằm đem lại cuộc sống bình yên cho tâm linh và cả những người còn sống. Dieungo biết mình không tài đến như vậy nhưng tại sao chư vị lại chuyển duyên cho mình gặp phải những trận pháp đó. Ngày hôm đó dieungo cũng được bố mình kể là mấy hôm trước có gia đình cùng làng ở quê dieungo đã phải chi ra hơn 7,000,000 đồng để thuê thầy và 3 vị sư đến cúng và hoá giải trận pháp mà chính gia đình đó đã thuê thầy năm xưa để yểm đất nhà mình và cũng không biết có hoá giả được không. Bản thân ngày hôm đó dieungo cũng được mục sở thị khi chứng kiến chư vị cứu học trò như thế nào. Mỗi bài học được soạn ra đều mang thâm ý. Có lẽ dieungo thôi không viết về siêu hình nhiều nữa có thể sẽ tốt hơn. Quả thật muốn cứu người cũng phải có duyên.
Những bài viết của dieungo chắc còn nhiều sai sót mong các bạn đồng đạo châm trước bỏ qua. Con cúi đầu xin Tổ Thầy tha tội cho con nếu có điều gì chưa phải.
Nam mô A-di-đà Phật
Dieungo


PHÉP LẠ TẠI BÃI BIỂN QUY NHƠN
Lần thứ 1:(Xin được trích dẫn lại những bài viết của Sư tỷ Tami)
Tami xin kể cho các bạn nghe về chuyện phép lạ xảy ra tại bãi biển Qui Nhơn cách đây khoảng 3 tháng. Đó là một buổi tối, khoảng hơn 10h đêm, tôi đang chuẩn bị đi ngủ, thì nhận được điện thoại của Vi, một thành viên trong hội tu Mật tông, do Tami điểm đạo, và đã được mở Thần nhãn - bảo ở dưới biển người ta đang vớt xác của một đứa bé chết trôi, và Vi đã thấy bằng con mắt thứ ba linh hồn đứa bé, là một thằng bé cỡ 9, 10 tuổi ở trần, mặc quần cụt. Xưa nay, Tami không thích đi xem những việc của thiên hạ nhưng hôm nay lại nhận lời và đi xem với một suy nghĩ biết đâu chừng mình có thể giúp tìm xác đứa bé này. Khi tôi xuống đến nơi là khoảng 10h 15phút, khoảng 15 phút sau, tôi thấy hình ảnh một đứa bé mặc quần sọt màu xanh và áo sơ mi màu trắng, mình nhễ nhãi nước đứng cúi mặt trước mặt tôi. Tôi nói với cậu bé nếu muốn tôi giúp thì hãy khiến bố mẹ đến tìm thì sẽ giúp cho.Tôi nhìn khắp chung quanh nhưng không thấy bố mẹ của em bé nầy, chỉ thấy có ông ngoại thất thơ thất thỉu ngồi trước bàn thờ và tiếng than khóc của cô chú đứa bé rất thảm thương. Đứa bé bị chết trôi lúc 5h chiều, do ông ngoại dẫn đi tắm biển và bị sóng cuốn đi. Em được 12 tuổi, sinh ra tại Gia lai và xuống Qui nhơn - Quê ngoại - để tham gia khoá học hè. Hôm đó biển động mạnh, có sóng to và gió lớn. Gia đình và nhiều người đã lùng sục và lặn hụp và dùng lưới để cào quét khắp khu vực xung quanh tìm kiếm xác, nhưng cào lên chỉ toàn là rác. Gia đình tìm nhiều thầy pháp và những người chuyên môn giúp đoán phương hướng để tìm xác, ai chỉ gì cũng làm theo, nhưng tất cả đều vô vọng. Tại bờ biển lúc này rất đông người, hằng trăm con người hiếu kỳ đứng xem và cho nhiều ý kiến khác nhau nhưng đại đa số họ nói rằng xác của bé trai này đã trôi dạt đi xa rồi, không còn ở đây nữa vì sóng lớn... tìm chỉ hoài công vô ích.Tôi nhìn trong đám đông tìm thấy một người quen đang hoà nhập vào dòng người thân của em bé. Tôi liền hỏi xem có phải là người thân của gia đình đó không? Họ nói là có biết nên tôi nói cho người đó việc tôi đã nhìn thấy đứa bé, và diễn tả hình dáng của nó cho người đó nghe. Sau đó, thì tôi rời bờ biển và đi vòng vòng chơi chỗ khác. Khoảng 11h 20' pm, tôi trở về nhà thì được biết Bố mẹ của đứa bé đi tìm tôi và xin sự giúp đỡ (vì họ nghe người quen tôi gặp ở bãi biển kể lại, là tôi đã thấy và diễn tả đứa bé chính xác). Tôi nhận lời và cùng họ trở lại bờ biển.
Khi tôi xuống đến nơi là khoảng 11h 30' pm. Giữa dòng người đông đúc và hiếu kỳ họ nhìn tôi với nhiều ý kiến khác nhau nào là: "Thầy cúng hiện đại"... nào là "Thầy pháp này có khuôn mặt sáng ghê", vì tôi không mặc áo tràng, không cầm một cây nhang và cũng không có đến chỗ bàn thờ. Có đứa bé chạy đến đưa cho tôi son đỏ, kêu tôi thoa lên má. Tôi tức cười nói là chị không phải bà đồng, không cần cái này đâu.
Tôi đến ngồi xuống gần sát bờ biển và chắp tay lên trán, khấn với các Thánh Thần: "Con thành tâm kính xin các Chư vị thần linh trấn giữ khu vực biển này, nếu đứa bé có duyên được giúp đỡ xin Chư vị thần linh hướng dẫn con cách đưa xác của đứa bé lên bờ". Khoảng hai phút sau, tôi thấy bằng mắt thứ ba hai vị vô hình mặc quần áo giáp thuỷ cung, hai vị hai bên xách tay một đứa bé trai kéo lên bờ và đứng trước mặt tôi. Chư vị hướng dẫn tôi gọi bố của đứa bé ra bàn thờ và đứng đó để thành tâm khấn xin cho đứa con, và dặn người nhà dùng đèn pha rọi sáng mặt biển để chuẩn bị đón xác của đứa bé. Tôi nói lại cho người bố nghe những lời dặn của chư vị thần linh và ông nghe lời làm theo. Sau đó tôi nói với mọi người xung quanh ai có tấm lòng thì hãy ngồi xuống chắp tay lên đọc theo tôi 3 tiếng danh hiệu của Quan Thế Âm, và cứ niệm như vậy liên tục. Khoảng 30 người ngồi xuống để làm theo, trong đó có người thân của em bé và những người khác muốn phụ cầu xin tìm được xác đứa bé.Năm phút trôi qua, tôi kêu họ ngưng cầu nguyện để cho tôi biết ấn chứng, vì thấy hầu hết họ đều có nhận gia trì thần lực. Khi người thứ 5 đang kể về ấn chứng của mình thì bỗng có tiếng hô lớn: "Xác lên rồi! xác đứa nhỏ lên rồi! Mọi người ùa chạy tới để xem, tiếng người xôn xao 'linh thiêng, linh thiêng quá' lẫn với tiếng khóc nổi lên ầm ĩ. Ông ngoại của em kể đã chính mắt nhìn thầy xác của em lăn vào bờ như người ta lăn một cái vỏ chai, và nằm ngay dưới chân của ông ngoại của em. Ông cho đó là một phép lạ.
Có hai người thanh niên đến đưa xác của em lên trong tư thế giống hệt như linh ảnh tôi nhìn thấy ban đầu khi em được hai Vị Thần linh Thủy cung dẫn em lên. Em giống y hệt như tôi và bé Vi đã thấy. Người ta đều nhận xét xác của em nguyên vẹn và nhìn rất tươi.
Đám đông hiếu kỳ lúc này không phải đi xem xác chết trôi nữa mà họ vây xung quanh tôi với hàng trăm câu hỏi và trầm trồ thán phục, xem tôi như tiên, như thánh không bằng. Có người nói: sao giống như trong chuyện Phong Thần quá! Những người có kinh nghiệm về chết trôi thì nói đây đúng là một chuyện kỳ lạ, linh hiển quá sức, rất rõ ràng chứ không có mơ hồ, và thật là bất ngờ, chuyện xưa nay họ chưa hề thấy vì xác chết thường là trôi dạt đi xa, nhanh nhất cũng 1 ngày 1 đêm xác mới nổi lên, và ở một nơi xa, có khi bị cá ăn không toàn vẹn, và cũng chưa hề thấy có xác chết nào biết lăn cù cù vào bờ ngay cái chỗ bị nước cuốn đi, trong ánh sáng của những cái đèn pha dọi ngay vào đúng chỗ đó. Phần Tami thì rất là cảm động và vui mừng vì đã được làm một công cụ trong phép lạ hiển hiện này.
Cả gia đình nội, ngoại của em sau đó đều đến xin điểm đạo, và đều được Thánh thần thị hiện cho nhiều sự linh hiển khác.

Lần thứ 2:
Vào trưa ngày 06 tháng 04 năm 2009, Tami đang đi công việc ở ngoài thì nhận được điện thoại của anh Hưng (Bố của Cháu Thịnh – Trong bài viết Phép lạ tại Bãi Biển Qui Nhơn) nhờ Tami giúp để tìm lại xác chết trôi của một người tên Nguyễn Tiến Dũng, 45 tuổi – Lê Hồng Phong - Tp. Qui Nhơn.
Tami có chút ngần ngại vì không biết có phải duyên để làm việc này hay không. Trở về đến nhà Tami gặp thân nhân của gia đình đó, và nghe chị Trang, chị của Tami kể là khi gia đình của ông Dũng đến tìm thì chị Trang có thấy linh ảnh của một người đàn ông trắng, mập và thấp người, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xanh, chân mang đôi giầy màu nâu. Người đó bước đến trước mặt chị Trang và chị nghe bên tai chư vị Thủy thần nói là phải dâng cúng một dĩa trái cây ngũ quả và một bình rượu trắng”. Khi hỏi lại gia đình thì được xác nhận hình tướng và trang phục lúc ông Dũng mặc khi chết giống như linh ảnh mà chị Trang đã thấy. Tami nghĩ đây là dấu hiệu của siêu hình đã hé mở cho biết phương pháp nên Tami nhận lời giúp gia đình họ tìm xác. Tami đi cùng với chị Trang, chị Chín và gia đình của ông Dũng đến nơi ông Dũng bị trôi mất xác. Tami nghe kể lại ông Dũng cùng bạn đi câu cá vào sáng ngày 05 tháng 4 năm 09, khi đang ngồi trên tảng đá trên ghềnh thì bị sóng đánh rớt xuống nước, vì không biết bơi nên ông đã bị sóng nhận chìm mặc dù vài người bạn đều cố gắng cứu ông ta bằng nhiều cách.
Nơi ông Dũng chết là một vùng của Sông Cầu cách Qui Nhơn vài ba chục cây số. Khi đến làng chài đó, đi ngang qua một ngôi đền thờ Chư Thần Nam Hải, Tami nhìn thấy trong ngôi đền có rất nhiều thanh niên tụ họp lại chơi bài bạc và bằng mắt thứ ba Tami thấy nhiều chư thần cũng ngồi thành một nhóm chơi bài. Tami nghĩ thầm các vị bên cõi bên kia cũng ảnh hưởng tập khí của người trần gian. Sau đó, có một vị thần từ trong đền bước ra chào Tami và nói: “Ở vùng biển này có rất nhiều người chết trôi”. Tami nói các vị chơi bài vui quá, và cám ơn vị. Vị cười và chào Tami lần nữa. Tami và chị Trang, chị Chín cùng một số người bà con trong gia đình đi băng qua nhiều đồi dương dưới buổi trưa trời oai bức để đến bãi biển. Bãi biển rất đẹp rất tự nhiên, nước xanh và trong veo, có thể nhìn thấy đáy. Nơi ông Dũng ngã té xuống nước chỉ sâu khoảng 3m, ấy thế mà mấy chục người thợ lặn trong vùng cùng với 8 người thợ lặn từ Thành phố Nha Trang đến để tìm kiếm cả hai ngày trời nhưng vẫn không tìm thấy.
Tami chọn một vị trí trên bãi biển để đặt đàn pháp cầu nguyện: 12 cây đèn cầy, rượu, hoa sắc màu đỏ và ngũ quả trái cây đặt trên đất và Tami và người thân quì xuống cầu nguyện.
Tami cũng nhân đó mà làm lễ điểm đạo cho người nhà của ông Dũng. Trong lúc họ niệm danh hiệu “Quan Thế Âm” thì Tami xin với các Chư vị Long, thủy thần xin giúp cho Tami thành tựu để trợ duyên cho đạo. Tami cùng người nhà quì gối phơi nắng để tỏ thành tâm, ngoảnh lại đằng sau nhìn lại gia đình của người chết thì thấy người đội nón, khoác áo, kẻ đeo mắt kính vì họ sợ nắng biển. Bố của ông Dũng thì đeo kính mát nằm thoải mái ở một gốc cây, nghe nói ông là Việt kiều từ Mỹ về. Không hiểu sao người bố này không có chút quan tâm đến chuyện tìm xác của con mình?
Tami được biết ông Dũng chết để lại vợ và hai đứa con gái, người vợ đã ngất xỉu khi nghe tin dữ và đau khổ không ra khỏi nhà, còn hai cô con gái thì rất đau buồn. Mọi việc chỉ còn nhờ vào gia đình của bố và anh chị em ruột nhưng họ đều tỏ ra hời hợt trong việc cầu nguyện để xin một phép lạ.
Tami khấn với Chư vị xong thì thấy linh ảnh chư vị Thủy Thần mở một song sắt và thả ông Dũng ra. Tami mang vật cúng lễ ra, đọc thần chú và thả hết xuống biển, và bước dọc theo bờ biển, miệng vẫn tiếp tục đọc Ngũ Bộ Chú.
Buổi lễ diễn ra trong vòng 15 phút, lúc đó vào khoảng 1h 30’, Tami kêu mọi người đứng dậy và vào chỗ mát ngồi, chờ đến 3 giờ chiều thì xác sẽ nổi lên (do chư vị nói cho Tami biết như vậy). Tami nói với gia đình:
Tami đã để đơn xin với chư thần biển và Quan Thế Âm để giúp cho gia đình rồi đó, giờ đây thì gia đình cần tiếp tục trì niệm Quan Thế Âm, thể hiện lòng thành khẩn của mình mới được. Nhưng khi họ vào chỗ ngồi thì Tami không thấy ai trì niệm gì cả(!).
Đã gần đến 3 giờ chiều, người dân đổ ra biển càng lúc càng đông và nhiều người vây quanh Tami, bàn tán đủ chuyện. Một số anh chị em trong nhà tỏ vẻ không tin và nói: “Cầu thì cầu vậy thôi chứ làm sao mà tìm cho được vì biết bao nhiêu người thợ lặn tìm kiếm mà không có”.
Đã là 3 giờ chiều nhưng vẫn không có dấu hiệu gì của cái xác, người nhà bắt đầu nóng ruột. Tami khấn với chư vị xin giúp cho pháp được linh ứng và đi xuống bãi biển để thực hiện một pháp khác. Tami cầm 1 bó nhang, quỳ xuống bãi cát khấn các Chư vị và gọi linh hồn của Nguyễn Tiến Dũng về thọ nhận lễ điểm đạo, thì liền thấy linh hồn người này từ ngoài khơi đi vào, người ướt sũng nước. Tami khuyên linh hồn nhận lễ điểm đạo và sám hối để xin với chư vị cho xác mình nổi lên, để cho gia đình vợ con bớt khổ. Một vị sư áo vàng có khoác áo choàng màu đỏ xuất hiện và rưới nước làm lễ quán đảnh cho ông Dũng. Tami trao Ngũ bộ chú và sau đó thấy ông Dũng đi trở ra khơi quì đảnh lễ một vị nữ thần dung mạo rất đẹp, mặc trang phục bằng vàng lấp lánh, và trang phục như các thần nữ Ấn Độ. Vị nầy nhận ông Dũng làm đệ tử.
Vào lúc này thì chị Trang đang ngồi ở một tảng đá xa phía bên kia thấy linh ảnh có nhiều vị Tiên cá đang vũ múa giữa biển.
Tami gọi hai cô con gái của ông Dũng và kể cho họ nghe những gì Tami thấy, và cũng nói cho họ biết linh hồn ông Dũng được điểm đạo và đã được siêu thoát, đi theo chư vị thần linh để tu hành ở cõi bên kia. Cái xác rồi sẽ được trả về cho gia đình, và kêu họ hãy an tâm chờ đợi. Hai cô con gái khóc vì cảm động và đều nói lời cảm ơn. Sau đó thì Tami lên trên đồi dương ngồi chờ. Khoảng 20 phút sau thì xác ông Dũng nổi lên (ngay chỗ mà chị Trang đã có chỉ nhưng người ta nói chỗ đó người ta đã tìm rồi và không có gì hết) và được những người chèo thúng nhìn thấy. Xác được vớt đưa lên bờ. Khi đó, tiếng tung hô vang dậy và người ta bao quanh Tami để khen hay, người thì gọi cô, người gọi thầy để xin địa chỉ. Tami cũng vui, và xin dân làng thêm 1 chai rượu để làm lễ tạ ơn Chư vị Thủy thần và ra về sau đó. Trên đường về lại có linh ảnh của những vị thủy thần vui vẻ mở tiệc rượu uống với nhau.

Tami

Tập sách này được góp nhặt từ những tư liệu trong diễn đàn tammat.net

MƯỜI ĐIỀU CHỚ VỘI TIN CỦA PHẬT

01. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó là truyền thuyết.
02. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó thuộc về truyền thống.
03. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó được nhiều người nhắc đến hay tuyên truyền.
04. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó được ghi lại trong sách vở hay kinh điển.
05. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó lý luận siêu hình.
06. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó phù hợp với lập trường của mình.
07. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy phù hợp với định kiến của mình.
08. Chớ vội tin điều gì, khi điều đó được căn cứ trên những dữ kiện hời hợt.
09. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy được sức mạnh và quyền uy ủng hộ.
10. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy được các nhà truyền giáo hay đạo sư của mình tuyên thuyết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét